
Người chưa từng Làm, thì chưa từng Sai
Một người khách đến quán.
Món ra hơi trễ. Nước chấm chưa kịp mang.
Anh ta cười nhẹ, quay clip:
“Xem nè, quán nổi tiếng mà phục vụ kiểu này?”
Clip lên. Tương tác cao. Bình luận ồ vào chê trách.
Một tuần sau – Quán đó giảm một nửa doanh thu.
Mình nhớ mãi cảnh người chủ quán ấy
– Ngồi giữa quầy, mắt đỏ hoe.
Không trách khách. Chỉ tự trách mình… đã không đủ chuẩn bị cho một ngày đông khách.
⸻
Cần hiểu –
Khi ai đó bỏ tiền, mà cảm thấy không hài lòng, thì họ có quyền nói.
Và đôi khi – lời nói ấy có phần gay gắt, thậm chí thành công kích.
Cũng là vì họ kỳ vọng cao, hoặc từng trải qua điều gì khiến họ khó tính hơn bình thường.
Đừng giận.
Cũng không vội thanh minh.
Mà chọn cách lặng – để sửa.
Chỗ nào chưa ổn – anh em họp lại, mổ ra từng khâu, làm cho tử tế hơn.
Vì Mình nghĩ –
Người làm kinh doanh, thì lời chê… cũng là một dạng đầu tư từ người khác.
Họ góp thời gian, góp cảm xúc – để mình thấy điều chưa trọn.
Những lời ác ý?
Thôi thì… ai sống trong lo âu, thì hay thả ra sự khó chịu.
Mình không chạm vào, thì họ cũng sẽ tự lướt đi thôi.
– Có người đến quán để ăn.
– Có người góp ý để giúp. – Có người phán xét… để được khen là “người tiêu dùng thông minh”.
Là người làm kinh doanh, Mình hiểu:
– Có lúc nhân sự chưa quen.
– Có hôm đơn quá nhiều.
– Có khi chính mình cũng sơ suất.
Không ai làm dịch vụ mà muốn sai. Nhưng… sai – là điều không thể không xảy ra.
Vấn đề là: → Sau đó, họ có sửa không?
Nếu có – thì nên cho nhau cơ hội. Vì rồi sẽ có lúc – chính mình… ở vị trí đó.
⸻
Trường từng dặn anh em: Khách không vui
– phải nhận lỗi. Lỗi có thật
– thì xử lý tới nơi.
Khách không ưng bụng
– hoàn tiền hay khắc phục gấp.
⸻
Mình tập một thói quen:
– Đi ăn không hợp
– thì góp ý nhẹ nhàng.
– Quán không khắc phục.
– thì không quay lại.
Không vội đăng đàn. Không vội “dạy đời”.
Vì thật ra
– Chẳng ai biết được, ngày mai… mình có rơi vào hoàn cảnh tương tự hay không.
⸻
Nho gia dạy: “Ngôn khả phục – hành khả quán.”
(Lời góp ý nên khiến người ta muốn sửa – không khiến họ thấy bị phán xét.)
→ Lời nói đúng – chưa chắc đã hay. Nói để người khác mở lòng mới là quý.
Đạo gia nói: “Trị nhân tiên tự trị.”
(Muốn xét người – phải biết xét lại chính mình.)
→ Không ai tránh khỏi sơ suất. Nhưng ai cũng xứng đáng được học lại.
Phật gia dạy: “Khẩu nghiệp do tâm khởi – nhẫn là độ thoát.”
(Lời nói là từ tâm mà ra. Giữ miệng – là giữ phúc.)
→ Không để một câu nói… trở thành mũi dao khiến người khác gãy gục.
⸻
Nhiều người hỏi Mình: “Chưa thành công mà lên mạng chia sẻ chi nhiều vậy?”
Trường không tự nhận mình là người thành công. Chỉ là… sống thảnh thơi hơn một chút để chiêm nghiệm.
Những gì Mình viết ở đây
– là nhật ký sống và làm ăn. Ghi lại để sau này nhìn lại
– xem một thằng từng ngu
– đã ngộ được gì.
Kênh này không để dạy ai. Không để hơn ai.